Không mưa buồn không lãng mạn nhiều mơ
Không cỏ cây theo gió viết thành thơ
Cũng không gì để gọi là kỷ niệm
vẫn không biết từ dạo nào thân thiện
Trong một chiều bắt gặp những thân thương
Nghe trong tôi chút nhè nhẹ vương vương
Để lay lay một niềm vui giản dị
Nàng đó! đã qua rồi thời Hoàng Thị
Bụi đường trần tô điểm rõ dung nhan
Thần thời gian vẫn lẳng lặng đi ngang
Mãi vô tư mang đi nhiều xuân sắc
Nhưng ở đó bên dịu dàng khoé mắt
Tôi vẫn hằng tìm thấy nét hồn nhiên
Tuổi học trò thời áo trắng trinh nguyên
Mơ hồ tôi về ngày xa xưa ấy
Ngày thơ bé có một ngừời con gái
Yêu trâm cài cho tóc gió ngừng bay
Thích cười vui cho má đỏ hây hây
Hay lơ đãng thả hồn theo mây trắng
Duyên dáng lắm trong một chiều dịu nắng
Khi tà dương nhẹ rớt đọng trên vai
Vô tình làm xao xuyến cõi lòng ai
Cho ngây ngô mộng mơ tình xa vắng
Như hạt trân châu vô thường nhỏ nhắn
Nhưng cuộc đời đã bao đỗi truân chuyên
Vai nàng gầy nhưng nặng nỗi niềm riêng
Chân nàng nhỏ nhưng mỏi đường khúc chiết
Có đôi lúc nàng buồn vương mắt biếc
Ứơc cùng nàng chia xẻ những niềm đau
Chưa từng biết có lần được phép nào
Nhưng trong lòng vẫn khẽ gọi 'Em Tôi'
Bài thơ nầy là bài thơ TTCH yêu thích nhất trong những bài thơ TTCH đã viết.
ReplyDelete