Chiều nay trời bỗng đổ mưa
Như ai đâu đó đang thưa chuyện buồn
Từng dòng nặng trĩu trào tuôn
Buồn lây nàng liễu thầm buông rủ mành
Xòe tay đón hạt mưa nhanh
Giật mình khi gió lùa sang thư phòng
Rước vào một trận bão giông
Bật tung cánh cửa rối bồng tóc nghiêng
Khơi lòng bao nỗi triền miên
Mong mưa gội sạch niềm riêng thưở nào
Gấp lòng gửi trả cho nhau
Cho ta khỏi phải lau chau ngỡ ngàng
Vì sao buồn nỗi dở dang
Khi tình chưa hẹn khi yêu chưa lời
Ngập ngừng câu hỏi trên môi
Nghẹn lời khi gió gọi mây ập hồn
Chiều nay cũng trận mưa dồn
Tưởng chừng đã tạnh lại lần rơi nhanh
Hạt mưa rớt mạnh vang thanh
Hạt tình rắc nhẹ mỏng manh vỡ òa
Wednesday, March 28, 2012
Niềm Vui Rồi Trở Lại
Mây buồn nên mây buông
Nắng sầu nên nắng nhạt
Gió dặm trường trôi dạt
Dỗi hờn nên lang thang
Bao nỗi niềm mênh mang
Chén đắng uống từng hạt
Đếm bước đời lạnh nhạt
Từng trang qua từng trang
Nuối tiếc gì hay chăng ?
Khi tóc thay màu bạc
Mà đời còn phiêu bạt
Vẫn nặng gói hành trang
Đâu đây tiếng chuông vang
Lời kinh trong tiếng nhạc
Giữ chân người đi lạc
Từ nay hết lang thang
Tình yêu rồi chứa chan
Con tim rồi vui lại
Thay nỗi buồn khờ dại
Bằng những tiếng cười vang
Nắng sầu nên nắng nhạt
Gió dặm trường trôi dạt
Dỗi hờn nên lang thang
Bao nỗi niềm mênh mang
Chén đắng uống từng hạt
Đếm bước đời lạnh nhạt
Từng trang qua từng trang
Nuối tiếc gì hay chăng ?
Khi tóc thay màu bạc
Mà đời còn phiêu bạt
Vẫn nặng gói hành trang
Đâu đây tiếng chuông vang
Lời kinh trong tiếng nhạc
Giữ chân người đi lạc
Từ nay hết lang thang
Tình yêu rồi chứa chan
Con tim rồi vui lại
Thay nỗi buồn khờ dại
Bằng những tiếng cười vang
Monday, March 26, 2012
Bốn Mùa Tàn Phai
Hôm nay gió bắc
Cuồn cuộn đến nhanh
Mang theo giông bão
Từ cõi xa xăm
Gió ngang tâm khảm
Se sắt nỗi đau
Tưởng là quên lãng
Bỗng chốc dâng cao
Tình yêu thưở ấy
Như nụ tầm xuân
Một thời lãng mạn
Một thoáng mộng du
Tình vừa kết nụ
Hạ cũng vừa sang
Thôi đành dĩ vãng
Cuốn theo thời gian
Tình như chiếc lá
Trước gió ngày thu
Nên đành chấp nhận
Giấc ngủ ngàn thu
Tình nay hóa đá
Phím đá mùa đông
Có còn chăng nữa
Cũng đã rêu phong
Cuồn cuộn đến nhanh
Mang theo giông bão
Từ cõi xa xăm
Gió ngang tâm khảm
Se sắt nỗi đau
Tưởng là quên lãng
Bỗng chốc dâng cao
Tình yêu thưở ấy
Như nụ tầm xuân
Một thời lãng mạn
Một thoáng mộng du
Tình vừa kết nụ
Hạ cũng vừa sang
Thôi đành dĩ vãng
Cuốn theo thời gian
Tình như chiếc lá
Trước gió ngày thu
Nên đành chấp nhận
Giấc ngủ ngàn thu
Tình nay hóa đá
Phím đá mùa đông
Có còn chăng nữa
Cũng đã rêu phong
Thursday, March 15, 2012
Bao giờ xuân trở lại
Buồn trong ngày đông lạnh
Nhìn tuyết phủ đầy sân
Nghe nỗi buồn thầm lặng
Cho đường đời gian truân
Em âm thầm nuốt lệ
Một lần cài hoa xoan
Một đời tình lỡ hẹn
Một kiếp phù du tan
Thương em đời lận đận
Niềm riêng còn nặng mang
Nhiều năm rồi vẫn vậy
Vẫn kiếp đời đa đoan
Mùa xuân sao đến muộn
Cho chim chưa tụ bầy
Cho hoa chưa kết nụ
Cho luống đời héo gầy
Bao giờ xuân trở lại
Điểm hồng má em tôi
Bao giờ xuân trở lại
Cho đời hết đơn côi
Nhìn tuyết phủ đầy sân
Nghe nỗi buồn thầm lặng
Cho đường đời gian truân
Em âm thầm nuốt lệ
Một lần cài hoa xoan
Một đời tình lỡ hẹn
Một kiếp phù du tan
Thương em đời lận đận
Niềm riêng còn nặng mang
Nhiều năm rồi vẫn vậy
Vẫn kiếp đời đa đoan
Mùa xuân sao đến muộn
Cho chim chưa tụ bầy
Cho hoa chưa kết nụ
Cho luống đời héo gầy
Bao giờ xuân trở lại
Điểm hồng má em tôi
Bao giờ xuân trở lại
Cho đời hết đơn côi
Subscribe to:
Posts (Atom)