Ngày xưa khi cưới em về
Oang oang anh nói nghe sao tuyệt vời
"Dọc ngang anh đã một thời
Bây giờ anh chỉ một đường mà đi"
Năm đầu chẳng có gì nghi
Valentime đến mau mau tặng quà
Biểu tối đừng nấu cơm nhà
Mình đi ăn tại nhà hàng tầng cao
Hoa hồng chục đóa đẹp sao
Thiệp kia anh viết đọc mà thấy thương
"Lần đầu anh tập làm thơ
Tặng cho bà xã yêu kiều của anh"
Con sinh vài đứa cho anh
Bây giờ nhìn lại sao em thấy già
Tóc thì cứ mãi bạc ra
Áo kia thấy chật, quần nầy nhích cao
Má đào nay đã xanh xao
Mắt thì sâu thụt, mày thì thưa ra
Soi gương không thấy mượt mà
Em đi đâu mất bà nào đứng đây!
Anh thì mãi cứ loay hoay
Sáng gặp đối tác, chiều đi văn phòng
Mai này lại phải về Đông
Đi hai ba bữa sẽ không về nhà
Khi về tay lại ôm phone
Nào Vương Thị Khéo, nào Trần Tuyết Mai
Nghe đâu bằng thưởng có hòai
Có bằng nào sẵn để dành tặng em
Tặng em phải chịu lem nhem
Vì con, vì mẹ không giờ rảnh rang
Vì anh bỏ mất xuân xanh
Vì anh, em chỉ một đường mà đi!